Hoa tím lục bình
Chẳng biết tự bao giờ, tôi yêu những giề lục bình trôi tản
mạn, không bến không bờ, từng cánh hoa mong manh giữa dòng trôi, trôi mãi. Sắc
tím nhẹ nhàng mà sao hoài nhớ, hoài vương nỗi niềm u ẩn. Phải chăng hoa gắn
liền với truyền thuyết của một mối tình thủy chung.
Vốn dĩ là
người miền quê sông nước nên từ khi còn tuổi thơ, lũ trẻ chúng tôi sau mỗi giờ
tan học thường tụm năm tụm ba chơi nhà chòi. Những món hàng mà chúng tôi dùng
để buôn bán trao đổi với nhau, lục bình là một trong những sản phẩm quý giá,
nói như lũ trẻ chưa hiểu gì của ngày xửa ngày xưa là thế. Mỗi khi nghe tiếng
bìm bịp kêu, con nước lớn đầy, lục bình nối nhau thành từng giề trôi mải miết.
Màu hoa nhuộm tím trên sông, sóng nước đung đưa từng cánh mỏng chao nghiêng
trước gió đẹp nao lòng. Cả nhóm đưa những bàn tay nhỏ xíu tranh nhau vớt lên
nói cười rộn rã . Tuổi thơ bao giờ cũng vô tư nhiều khi thành vô tâm, vớt lục
bình lên bờ chế biến ra nhiều món: thân lục bình mổ bụng làm bánh mì, lá và hoa
lục bình xắt nhuyễn làm nhân, thế là cô chủ nhỏ cho ra đời một cửa hiệu bánh mì
thịt hoàn chỉnh. Thỉnh thoảng thay nhau hái lá làm tiền, có đôi khi hái hoa cài
trên mái tóc làm duyên làm dáng, trông cũng thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Tuổi
thơ chỉ đơn giản vui là chính nào có hiểu gì đâu mà vông với viển mà ngẫm với
ngợi.
Tháng năm
chồng chất nỗi đời, mỗi chiều chơi nhà chòi thưa dần, riết rồi không còn thấy
nữa, bởi lũ trẻ nay đã thành thanh niên, thiếu nữ. Rồi kẻ ở người đi, bận bịu
học hành, có đứa vì hoàn cảnh khó khăn rời quê theo gia đình đi mất biệt chưa
một lần gặp lại. Thời gian và lòng người biết bao điều đổi thay chỉ riêng lục
bình vẫn vậy, tím muôn chiều mông mênh. Tôi thích ngắm lục bình mỗi khi con
nước lớn về, phải chăng ở một góc nào đó trong kí ức, hình ảnh lũ trẻ luôn hiển
hiện hồn nhiên bên dòng đời nghèn nghẹn vị đắng. Khi tôi thật sự trưởng thành
và hiểu thêm về cuộc sống thì lòng yêu thích hoa lục bình không còn giản đơn là
màu tím mà trong thẳm sâu màu hoa ấy gợi muôn điều xa xăm về thân phận, về kiếp
đời mong manh trôi dạt.
Ở phương
trời nào xe cộ ngược xuôi, người người tất tả chuyện áo cơm, chuyện công danh,
có khi người ta tranh giành cả vị thế. Họ so đo chì chiết, xét nét nhau từng
lời nói. Và cũng ở phương trời nào nơi những dòng sông bắt nước từ những gì
giản đơn, nhẹ nhàng và êm ả, đưa ta về nơi bình yên vô bến vô bờ. Dẫu biết
rằng, cuộc sống không đủ quyền lực để trói buộc con người ở mãi một chỗ được.
Nhưng điều đáng quý, đáng trân trọng là người ta không quay lưng phũ phàng với
những gì nhỏ nhoi, dân dã, nơi mình được sinh ra và lớn lên. Và cũng ở nơi đó
từng cánh hoa tím rơi rơi thầm nhắc một thời còn lưu lại chút gì để nhớ thương
nhau!
Hoa lục
bình không có giá trị về vật chất, hương hoa không sánh bằng những loài hoa quý
nơi vương giả nhưng nếu một chiều nào tình cờ bắt gặp những cánh tím mong manh
giữa dòng sông con nước lững lờ trôi, chắc rằng bạn không khỏi chạnh lòng mà
bâng quơ: lục bình ai thả trên sông, tím chi mà tím nao lòng đến vậy? Bạn không
khỏi ngỡ ngàng mỗi độ mùa hoa nở, bởi đặc trưng của màu tím mênh mang ấy thật
khó cưỡng. Hoa lục bình đẹp và nao lòng đến thế nhưng kiếp hoa ngắn ngủi lạ kỳ
chỉ vừa rời mặt nước là tàn phai héo úa nhưng không vì vậy mà người ta dễ dàng
lãng quên sắc tím thủy chung.
Hoa tím lục
bình đi vào thi ca như một điệp khúc ngọt ngào pha lẫn đắng cay bởi hàng trăm
thi nhân trở trăn dứt day mãi. Năm tháng có đổi thay, lòng người thôi vẹn
nguyên, hương hoa trang đài thi nhau hiển hiện nhưng tôi tin rằng hoa lục bình
vẫn tím giữa dòng trôi.
Trương
Diễm Phiến
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ, số 78 (tr.26, 27) tháng 11, năm
2017.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét