Mỗi cuốn sách là một bức tranh kỳ diệu về cuộc sống - Mark Twain -

Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

BẰNG LĂNG TÍM


THƠ BẠN HỌA

CÁNH BẰNG LĂNG

Có con đường rợp mát tím Bằng Lăng
Là góc phố sáng chiều anh rảo bước
Tà áo em tím chiều hoang tha thướt
Anh đi về ngược lối theo em...

Có con đường mưa rớt xuống lem nhem
Chiều mùa hạ chở đầy hoa sắc tím
Anh run run đi ngang về kỷ niệm
Nhớ hôm nào lưu luyến cánh Bằng Lăng...

Có con đường mưa ướt sợi lông măng
Trên gương mặt hồn nhiên, em con nít
Mắt ngây thơ xoe tròn em đã thích
Tím mơ màng ôm vội cánh Bằng Lăng.
HP


******************


TÍM CẢ MỘT TRỜI THƯƠNG

Mùa hạ nào sân trường đầy hoa tím
Áo em bay rợp nắng buổi tan trường
Ngây thơ quá, nụ cười em chúm chím
Anh nghe lòng tím cả một trời thương!

Rồi một chiều sân trường bên lối nhỏ
Anh ngập ngừng cành hoa tím trao em
E thẹn quá đôi má em ửng đỏ
Tay run run... cành hoa rớt bên thềm

Thời áo trắng ôi sao ngu ngơ quá
Cả trời yêu vẫn không nói nên lời
Trong lặng thầm đường đời chia hai ngả
Se thắt lòng những chiều tím chơi vơi

Hạ đã về, sân trường hoa rực nở
Anh nhớ hoài một đóa tím thủy chung
Vẫn thổn thức trong khoảng lặng mông lung
Tím Bằng Lăng mãi là màu nhung nhớ!









Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

KÝ ỨC GIẢNG ĐƯỜNG


KÝ ỨC GIẢNG ĐƯỜNG
Ai đứng lặng trong chiều bàng bạc gió
Cánh phượng buồn nhuộm sắc đỏ mong manh
Tháng năm trôi mùa thương nhớ phai thành
Ký ức giảng đường đọng trên từng ánh mắt

Bóng dáng thầy năm xưa vừa bắt gặp
Lặp lại bây giờ qua trang sách thơm thơ
Giọng trầm ấm thiết tha đến vô bờ
Như cơn gió chuyển ngày đi muôn nẻo

Thầy đã dạy: học văn đừng để tâm hồn khô héo
Biết vui buồn, biết căm giận và sẻ chia
Nỗi trái ngang bất hạnh của muôn người
Đừng vô tâm quay lưng cùng quá khứ

Em đi hết những ngã đường viễn xứ
Sao chưa một lần đi hết những khổ đau
Cuộc sống cuồn cuộn muôn sắc muôn màu
Như lời văn ngọt ngào, sao đời cay đắng?

Đêm từng đêm soi thời gian trong khoảng vắng
Khe khắc dòng đời, mái tóc thầy bạc trắng như sương
Thầy như chuyến đò đưa bao lữ khách lên đường
Khách đi mãi muôn phương có khi nào còn nhớ?

Người lái đò mấy mươi năm vẫn luôn nặng nợ
Nợ nghiệp đời, nợ con chữ, nợ những vần thơ
Giảng đường xưa rộng mở cánh cổng mong chờ
Vọng khúc tri âm bây giờ và mãi mãi…

Xin thời gian ngừng trôi cho tôi sống lại
Một thoáng giảng đường có lá me bay
Bên thầy cô cùng bạn bè thuở ấy
Quên nỗi nhọc nhằn bươn bả giây phút thôi.
                             Trương Diễm Phiến

Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017

PHƯỢNG BUỒN DANG DỞ



PHƯỢNG BUỒN DANG DỞ

Tháng tư, ai thắp màu phượng đỏ
Lối em về hoa cỏ ngẩn ngơ
Tay mân mê tà áo hững hờ
Có ánh mắt dõi theo chiều nhớ!

Tháng tư, bây giờ mà cứ ngỡ
Thuở đến trường cấp sách mộng mơ
Ngồi bâng khuâng... dưới góc phượng chờ
Nhặt từng cánh ép vào trang vở

Tháng tư, ve sầu ngân nức nở
Mưa đầu mùa thêm rối lòng nhau
Mắt dại khờ lưu luyến ai trao
Dấu thời gian chìm vào hư ảo

Tháng tư ơi! Mãi còn vương nợ
Một lời thương, lời nhớ vẩn vơ
Nay xa rồi... day dứt lời thơ
Hạ còn đâu - phượng buồn dang dở.
Trương Diễm Phiến



Thứ Năm, 6 tháng 4, 2017

KHOẢNG TRỐNG TRÁI TIM MƯA



KHOẢNG TRỐNG TRÁI TIM MƯA

Nắng gọi hè rạo rực phải không anh?
Sắc hương xưa nụ hoa vừa chín đỏ
Em đi qua miền thương chờ ngày đó
Anh không về ru nỗi nhớ tha phương

Chỉ riêng em lặng lẽ tím con đường
Chạm quán quen bên giọt cà phê đắng
Khúc nhạc ai ngân giọng buồn sâu lắng
Em thuộc lòng khoảng trống trái tim mưa

Có thể nào trở lại như ngày xưa
Tựa vai nhau ngắm mây chiều chậm chậm
Hái mật ngọt trên tàng cao hong ấm
Khói đốt đồng nhè nhẹ hương bay bay

Dòng sông quê chở mơ ước tháng ngày
Dịu dàng đằm sâu như lời mẹ kể
Thủy chung muôn đời phải đâu là không thể?
Giữa bộn bề, giữa cám dỗ vây quanh

Xuân đi rồi thêm mùa hạ nữa vắng anh
Cánh thư nhỏ mong manh từng sợi nhớ!
Ép trang nhật ký  chưa một lần dám gửi
Bởi anh bây giờ... đã khác anh xưa.

Tháng 4 - 2013
Trương Diễm Phiến






THƠ BẠN HỌA


HƯ VỌNG

Vết thương tình nhỏ vào lòng nhức nhối
Bước hoang vu tịch lặng kéo lê thê
Gọi trùng khơi cho biển sóng quay về
Những mơn man của một thời yên ả

Con sông êm chảy rẽ dòng chia ngả
Hai phương sầu trôi dạt giữa chơi vơi
Nắng hè nung bảng lảng úa môi cười
Chút hoài cảm miền xa về trú ẩn

Ảo ảnh bàng hoàng đằm sâu đót đắng
Thực tại bây giờ đâu thể ngày xưa
Dẫu đất trời bất tận nắng và mưa
Sao nối nhịp giữa đôi bờ hư vọng

Máu tuần hoàn, tim em còn khoảng trống
Cơn mưa dầm chưa dự báo nắng mai tươi
Xuân không mùa, em ơi đừng mòn sống
Khói đốt đồng để gieo sạ lại ngày vui…

LĐQ

Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

TẠ TỪ THÁNG BA

                                                       
    Tháng ba đi rồi, riêng mình em đứng đợi
Hoa học trò nở sớm chở  mùa sang
Áo trắng ai bay, chiều cuối phố muộn màng
Môi chúm chím rộn ràng khua nhịp guốc

Bất chợt vui, bất chợt buồn trong nắng hạ
Bên sân trường bao năm tháng em qua
Tay run run tìm nhặt từng cánh phượng hồng
Nghe trong gió tím một màu kỷ niệm

Bóng một người bao năm biền biệt
Nhớ ánh mắt ngập ngừng
tha thiết gửi lời yêu!
Của  một thời vụng dại đã xa
Bao năm rồi... vẫn vẹn nguyên trong ký ức

Ai có về, chạnh lòng thấy chơi vơi
Khi ve sầu râm ran ngoài cửa lớp

Tháng ba đi rồi, chiều buồn  rưng rức
Mây thương ai mà tím cả lưng trời
Nhìn cánh phượng hồng rơi rơi
trong vườn dĩ vãng
Bỗng nhớ thời áo trắng nguyên trinh.
Trương Diễm Phiến