Mỗi cuốn sách là một bức tranh kỳ diệu về cuộc sống - Mark Twain -

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2018

Khói lam chiều





Khói lam chiều

Gió cuối xuân vương vương, quyện loang trên tàn cây cao cao qua con đường thăm thẳm. Vài giọt mưa ươn ướt, phơn phớt cánh đồng lúa vàng đang vào mùa. Màu hoa đỏ ẩn mình chực chờ bung nở. Mỗi độ hạ về, lòng tôi miên man theo những sợi khói lam chiều bảng lảng, nuôi kí ức tuổi thơ lớn dần nơi miền quê thanh bình êm ả.

Tuổi thơ đâu dễ quên với tháng ngày bên ruộng đồng nghe gió hát, thả diều bay. Chiều chiều bơi xuồng trên sông hái bông lục bình về chấm mắm kho, món ăn đặc sản không thể thiếu của người miền Tây sông nước.  Những ngày hè được tự do cùng đám bạn đi nhặt nhạnh từng bông lúa, mò cua, bắt cá,… Đôi lần tập tành với chiếc lưỡi hái cong queo bắt chước người lớn gặt lúa, vì sơ ý nên kết quả là một vết sẹo sâu hút nơi ngón tay út mang theo đến tận bây giờ.

Thời gian đâu đứng yên để con người ngâm ngấm kỉ niệm. Tuổi thơ ra đi với bộn bề sách vở nơi đô thành, nhưng màu nắng chiều quê ấm mãi từng bước chân, sợi khói mong manh buột chặt tâm hồn. Bóng dáng mẹ hiền, tần tảo trong chiếc áo bà ba bạc sờn vì sương nắng. Chiếc nón bung vành thâm lá căng phồng mỗi khi gió chướng về trên đôi tay già nua của bà. Hạt lúa ngoan hiền, nằm yên trong bao trên vai cha xuống bến. Bao nhọc nhằn gian khó nuôi ước mơ bay cao bay xa phảng phất trong mùi của đất của quê hương.

Trên cánh đồng xa, chiều nay ai thả khói thơm nồng, lòng tôi chợt nhớ màu khói thân quen như người bạn tri âm cùng tôi trải qua bao vui buồn nơi chôn nhau cắt rốn. Chẳng hiểu sao mỗi khi gửi ánh mắt mênh mang theo sợi khói bay bay trong chiều, tôi thấy lòng mình bình yên lạ. Thi thoảng cũng bâng bâng quơ quơ ngẫm ngợi những mong manh dễ vỡ trong tình yêu, cuộc sống của một kiếp người. Ấy vậy mà, tôi lại yêu thích nó như không gì có thể mong manh hơn để thay thế, chẳng hiểu vì đâu, hay vì khói lam cũng chính là cái tên đang mang trên người.

Có một chiều trên đê, khói đốt đồng se sẽ làm mắt cay cay, tôi thỏ thẻ bên tai mẹ, mẹ ơi! Nếu ngày nào đó không còn được ngắm hoàng hôn quyện trong màu khói bay lên, hòa cùng lời bài ca vọng cổ “ Bên dòng sông Vàm Cỏ” được ngân vang sâu trầm của nghệ sỹ Thanh Tuấn, có lẽ mọi thứ trở nên vô vị mẹ nhỉ! Mẹ mắng yêu, con gái bao giờ cũng lãng mạn, như thế cuộc đời chẳng bình yêu đâu. Rồi mẹ nói tiếp, có thể đến một lúc nào đó, thời gian và công việc hay nhiều thứ khác vây quanh, khi đó con sẽ suy nghĩ khác hơn. Tôi yêu màu khói lam chiều, hồn quê tôi đó bấy nhiêu yên bình.

Một thời vô tư cùng lũ bạn nơi miền quê đã nằm yên một góc cạnh quãng đường nhập nhằng bon chen, ngum ngúm vị đời đăng đắng, thế đấy mà mỗi khi tình cờ bắt gặp đâu đó những sợi khói lam chiều dìu dịu bay lên giữa cánh đồng xa ngái là phút chốc gợi buồn gợi nhớ, kí ức từ đâu ùa về choáng ngợp không gian. Xung quanh duy nhất một màu, sừng sực một mùi... mùi của đất của quê hương.

Trương Diễm Phiến




Nguồn: Tạp chí Văn nghệ, số 80 (tr.38) tháng 5, năm 2018.