Mỗi cuốn sách là một bức tranh kỳ diệu về cuộc sống - Mark Twain -

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

TÀN THU

CÕI THU

MƯA THU

THU TÍM

THU MỘNG

LỐI THU XƯA

PHAI...

Ánh mắt mùa thu



Chiều Sài Gòn, nắng hanh hao, gió se se, vài ba chiếc lá đang đợi mùa vàng. Tôi ngồi trong góc quán quen, miên man cùng những ca từ trầm lắng của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn. Chiều nay, không như mọi khi, tôi thấy mình rơi vào khoảng trống đăm chiêu, chẳng biết tại chiều của những ngày đầu thu, hay vì một ánh mắt mùa thu trong hoài niệm, làm tôi chạnh nhớ về em, người con gái miền sông nước.

Những ngày cuối hè năm ấy, trong chuyến đi công tác qua miệt sông nước Cửu Long. Tôi vốn dĩ với tâm hồn dạt dào, thường để tâm mọi thứ quanh mình, dù là những ngày cuối hạ nhưng bằng lăng vẫn tím cả một trời mông lung. Quyển sổ nhỏ trong tay mình, tôi không quên ghép đôi vần vu vơ còn bỏ dở. Đoạn đường trở nên ngắn lại từ khi nào không biết, có lẽ vì những dòng xúc cảm bâng quơ.

Để đến được nơi cần đến, tôi phải đi qua dòng sông chở tím lục bình, loài hoa mong manh như phận người lênh đênh, trôi dạt. Ngắt cánh hoa trên tay nhìn ngắm, đợi thuyền xuôi hết con sông dài mênh mang. Ngày từng ngày trôi qua, tôi tình cờ quen em, người thiếu nữ có chút gí đó là lạ  và cách ứng xử càng đặc biệt hơn, gây được sự chú ý bởi một người thanh niên đậm chất Sài thành như tôi. Ánh mắt em, gợi chiều sâu tâm tưởng. Chính tôi là người đọc được suy nghĩ trong ánh mắt ấy qua nhiều lần tiếp xúc…

Với tôi, em không đẹp vì ngoại hình mà đẹp bởi sự dịu dàng đằm thắm của người thiếu nữ miền sông nước, hơn một lần tôi từng ước ao. Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định, hình như lúc này tôi thật sự không hiểu nổi mình, tại sao xong việc lại chẳng muốn về. Tôi quen rồi, mỗi ngày được nhìn thấy ánh mắt có chút gì đó u buồn, thẹn thùng, chẳng dám nhìn thẳng tôi, dẫu lòng không muốn nhưng đâu có lí do gì để nấn ná nơi này. Nói lời tạm biệt em trong sự tiếc nuối và hẹn một ngày không xa, tôi sẽ trở lại vì ánh mắt mùa thu trong em.

Miên man mãi theo dòng sông sóng nước chở ánh mắt năm nào, tôi quên cả chiều đang tắt, quên mình đang ở đâu và làm gì. Mùa thu thường đưa người ta trở về hoài niệm, giữa đất Sài thành ồn ã, trong khoảnh khắc lãng du, tôi tìm thấy sự bình yên. Tim tôi bất chợt rung lên những xúc cảm mãnh liệt, chỉ riêng mình tôi biết… tự hỏi lòng, nơi ấy em có nghĩ về tôi không? Có lẽ màu thời gian khắc nghiệt phủ mờ ánh mắt em gửi về tôi. Mỗi ngày tiếp xúc biết bao ánh mắt nơi này nhưng sao chẳng đọng lại chút gì giống như ánh mắt mùa thu mà tôi thầm gọi riêng trong góc khuất.

Một lần gặp, ngàn lần xa. Tôi nhớ mãi cái đậm đà bình dị, hiếu khách, thắm tình của con người miền quê sông nước Cửu Long, mong một lần được trở lại, được miên man theo những cánh lục bình tím biếc thủy chung. Mong manh nỗi nhớ em, ánh mắt ấy như điệp khúc nhuộm tím lòng tôi, loãng tan vào không gian vô tận. Bỗng dưng giọng thì thầm trong lời bài hát đâu đó cất lên, còn ru nỗi nhớ không em…?

Sông ơi! Chảy dùm tôi nỗi nhớ đến bên em. Ánh mắt em mãi là mùa thu trong kí ức của tôi.
Trương Viễn Lam
(Viết hộ tâm sự của một người)

TIẾC NỤ TÌNH NON

KHÁT

CÕI ĐÊM

NGHIÊNG

EM LÀ NỮ HOÀNG CỦA RIÊNG TÔI



tôi gọi em
là nữ hoàng sắc tím
mắt úa sầu trên nhánh cỏ thời gian
tóc phiêu bồng quấn chùng chân lãng tử
môi mọng đào nhỏ giọt sóng tương tư

tay em gầy
 ướp mật hương thiên thu
lời em gọi thì thầm như gió hát
nhốt hồn tôi thành dải băng lạnh lạc
khối u tình giữa sa mạc hoang vu

cát cào cấu
 xé tim tôi bám trụ
mạch đứt vỡ máu lu trú thiên ngân
chạm tinh tú uống tận sâu đêm rỗng
sợi tơ vò chênh chổng trêu bóng đen

tôi gọi em
 là nữ hoàng hờn ghen
vẽ ái tình bằng màu men say khướt
tô dị ảnh ngược chiều hướng âm dương
rêu ngàn năm vướng chìm phai thần sắc

tôi gọi em
 là nữ hoàng cảm xúc
đốt đời tôi thành điệp khúc dụ ngôn
trôi miên viễn xõa dập dồn thi tứ
em mãi là nữ hoàng của riêng tôi.

Trương Diễm Phiến

CHỜ

KÝ ỨC MỘT DÒNG SÔNG

EM ĐI NẮNG HẠ VƯƠNG BUỒN


Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Khói lam chiều





Gió cuối xuân vương vương, quyện loang trên tàn cây cao cao qua con đường thăm thẳm. Vài giọt mưa ươn ướt, phơn phớt cánh đồng lúa vàng đang vào mùa. Màu hoa đỏ ẩn mình chực chờ bung nở. Mỗi độ hạ về, lòng tôi miên man theo những sợi khói lam chiều bảng lảng, nuôi kí ức tuổi thơ lớn dần nơi miền quê thanh bình êm ả.

Tuổi thơ đâu dễ quên với tháng ngày bên ruộng đồng nghe gió hát, thả diều bay. Chiều chiều bơi xuồng trên sông hái bông lục bình về chấm mắm kho, món ăn đặc sản không thể thiếu của người miền Tây sông nước.  Những ngày hè được tự do cùng đám bạn đi nhặt nhạnh từng bông lúa, mò cua, bắt cá,… Đôi lần tập tành với chiếc lưỡi hái cong queo bắt chước người lớn gặt lúa, vì sơ ý nên kết quả là một vết sẹo sâu hút nơi ngón tay út mang theo đến tận bây giờ.

Thời gian đâu đứng yên để con người ngâm ngấm kỉ niệm. Tuổi thơ ra đi với bộn bề sách vở nơi đô thành, nhưng màu nắng chiều quê ấm mãi từng bước chân, sợi khói mong manh buột chặt tâm hồn. Bóng dáng mẹ hiền, tần tảo trong chiếc áo bà ba bạc sờn vì sương nắng. Chiếc nón bung vành thâm lá căng phồng mỗi khi gió chướng về trên đôi tay già nua của bà. Hạt lúa ngoan hiền, nằm yên trong bao trên vai cha xuống bến. Bao nhọc nhằn gian khó nuôi ước mơ bay cao bay xa phảng phất trong mùi của đất của quê hương.

Trên cánh đồng xa, chiều nay ai thả khói thơm nồng, lòng tôi chợt nhớ màu khói thân quen như người bạn tri âm cùng tôi trải qua bao vui buồn nơi chôn nhau cắt rốn. Chẳng hiểu sao mỗi khi gửi ánh mắt mênh mang theo sợi khói bay bay trong chiều, tôi thấy lòng mình bình yên lạ. Thi thoảng cũng bâng bâng quơ quơ ngẫm ngợi những mong manh dễ vỡ trong tình yêu, cuộc sống của một kiếp người. Ấy vậy mà, tôi lại yêu thích nó như không gì có thể mong manh hơn để thay thế, chẳng hiểu vì đâu, hay vì khói lam cũng chính là cái tên đang mang trên người.

Có một chiều trên đê, khói đốt đồng se sẽ làm mắt cay cay, tôi thỏ thẻ bên tai mẹ, mẹ ơi! Nếu ngày nào đó không còn được ngắm hoàng hôn quyện trong màu khói bay lên, hòa cùng lời bài ca vọng cổ “ Bên dòng sông Vàm Cỏ” được ngân vang sâu trầm của nghệ sỹ Thanh Tuấn, có lẽ mọi thứ trở nên vô vị mẹ nhỉ! Mẹ mắng yêu, con gái bao giờ cũng lãng mạn, như thế cuộc đời chẳng bình yêu đâu. Rồi mẹ nói tiếp, có thể đến một lúc nào đó, thời gian và công việc hay nhiều thứ khác vây quanh, khi đó con sẽ suy nghĩ khác hơn. Tôi yêu màu khói lam chiều, hồn quê tôi đó bấy nhiêu yên bình.

Một thời vô tư cùng lũ bạn nơi miền quê đã nằm yên một góc cạnh quãng đường nhập nhằng bon chen, ngum ngúm vị đời đăng đắng, thế đấy mà mỗi khi tình cờ bắt gặp đâu đó những sợi khói lam chiều dìu dịu bay lên giữa cánh đồng xa ngái là phút chốc gợi buồn gợi nhớ, kí ức từ đâu ùa về choáng ngợp không gian. Xung quanh duy nhất một màu, sừng sực một mùi... mùi của đất của quê hương.

Trương Viễn Lam
(Trương Diễm Phiến)