THÁNG MƯỜI ƠI!
Tháng
mười ơi! Em về đâu bão nổi
Dấu
rêu nhòe chân giẫm vết hoang xưa
Mùa
lá úa bây giờ đâu còn nữa
Lạnh
phía người… hay lạnh nét xuân phai?
Tháng
mười ơi! Gieo chi ánh mắt dài
Có
đợi đâu, trời buồn dâng cao vợi
Hoa
cỏ ngẩn lòng ngúng nguẩy bởi vì sương
Trầm
tịch rơi nhốt nửa hồn thơ vỡ
Tháng
mười ơi! Lẽ nào người quên nhớ!
Màu
mây chiều tim tím nhuộm mùa thương
Thời
gian trôi dẫu chỉ là mộng ảo
Vẫn
còn dằm sâu hút bóng thân quen
Tháng
mười ơi! Xin một lần được hờn ghen
Như tình nhân dịu dàng nũng nịu
Trách
nhẹ thôi, nghe lòng còn vương níu
Tháng
mười đi rồi, tiếc nuối cũng bằng không…
Trương Viễn Lam