Mỗi cuốn sách là một bức tranh kỳ diệu về cuộc sống - Mark Twain -

Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

Đi qua mùa hoa tím



Đi qua mùa hoa tím

          Lung linh nắng hạ, phượng cháy rực như lửa, đối lập với tím dịu dàng mông miên trên lối nhỏ. Chiều nay, bất chợt tôi đi ngang qua con đường ngập tràn hương hoa tím, Bằng Lăng đã nở từ độ tháng tư, cánh mỏng manh đung đưa gọi mời kỉ niệm. Và anh đi qua mùa cùng tôi trong veo một miền nhớ!

          Buổi ban đầu của hai đứa dịu dàng, nồng nàn như hương hoa tím. Anh dạn dày vẻ phong sương, gương mặt ram rám nắng, pha chút lãng tử của một nghệ sỹ con nhà nòi. Còn tôi mảnh mai, mộng mơ và hay hờn dỗi. Biết tôi yêu màu hoa tím, mỗi khi đến mùa hoa nở, những lần hẹn hò trong tay anh chùm hoa tím nằm yên từ lúc nào chờ tôi đến. Dù không còn là tuổi học trò nhưng màu hoa ấy cứ lung linh, trinh nguyên từng giọt hạ bên tôi. Rồi mỗi chiều lang thang quanh con đường có hoa Bằng Lăng nở, anh ngân nga điệp khúc tím thân quen tôi yêu thích. Anh bảo rằng, con gái yêu màu tím thì rắc rối và cuộc đời không mấy bình yên đâu em. Sao em không chọn màu xanh hay hồng nhỉ? Tôi mông lung không giải thích, nâng niu nhành hoa trên tay, nhìn về phía hoàng hôn xa thẳm...

          Ngày tháng dần trôi, bao mùa hoa tím đi qua, những con đường thân quen như thuộc lòng dấu chân tôi và anh, như thuộc lòng tính hay hờn dỗi, mộng mơ của tôi, như thuộc lòng từng lời thơ tím anh viết tặng riêng tôi. Tình cảm lớn dần, hoa cũng theo đó đậm màu nhưng không là mãi mãi. Hình như màu thời gian minh chứng câu nói của anh ngày trước, tôi yêu màu tím nên cuộc đời chẳng mấy khi bình yên. Phải chăng, màu tím là màu của xa cách chờ nhau trong khắc khoải. Không biết vì khoảng cách của không gian quá lớn hay khoảng cách tâm hồn con người chật hẹp đã đẩy anh ngày một xa tôi, xa khoảng trời kỉ niệm.

          Hạ mùa này đi qua hơn một nửa và hoa tím vẫn thoang thoảng mùi hương đâu đó. Vẫn chưa có ai thay thế anh hái tặng tôi chùm hoa năm nào theo đúng nghĩa màu tím tôi yêu. Ở phương trời xa, có khi nào một chiều lang thang trên phố Bằng Lăng bên ai đó, một thoáng chạnh lòng anh nghĩ về màu hoa tím của những mùa đã qua? Đôi khi hoàn cảnh buộc người ta không nên nhớ, còn riêng tôi kỉ niệm mãi là kỉ niệm dù buồn hay vui.

          Anh đã xa, xa mãi không hẹn ngày trở lại. Còn chăng là những kỉ vật màu tím, vần thơ tím và con đường ngạt ngào hương hoa tím. Dù không anh, tôi vẫn yêu mãi một màu, vẫn thích lang thang dưới những con đường trải dài muôn cánh tím Bằng Lăng mong manh mỗi độ hạ về.

Trương Diễm Phiến



Nguồn: Tạp chí Văn nghệ số 77 (37), tháng 9 năm 2017.