
Khúc sông chiều chở con nước đầy vơi
Dập dềnh muôn hướng lặng rơi cánh bèo
Gió dìu dịu gió mây trời trong veo
Vương vương sợi nắng mênh mang cánh cò ...
Chiều rơi... trên vùng quê thân thương, gió mơn man bàng bạc mây trắng bay, bay về nơi xa lăm! Dòng sông hiền hòa chở những cánh lục bình tím ngát cả trời quê, hương vị của đất của cỏ cây hoa lá ngày từng ngày như vương níu bước chân người viễn xứ. Tự thuở nào người khách lạ lạc bước đến miền xa để rồi tâm tư chạm vào ngõ vắng...
Một chút hơi thu còn chần chừ, đâu đây sót lại vài chiếc lá
tàn khô, như báo hiệu thêm mùa thu nữa dần qua, đông len lỏi theo gió, mang về
cái lạnh đầu mùa, hòa vào tiết giao mùa, làm tâm hồn người dịu dàng, xúc cảm,
phảng phất hương quê, khói đốt đồng ai thả mà thơm mùi rạ mới, khói lam mong
manh lãng đãng gợi muôn điều xa xăm. Bến bờ lặng tờ, thưa thớt bóng người lại
qua, riêng một người lặng ngắm chiều trôi, gửi ánh mắt vời vợi theo dòng nước đầy
vơi, hay chính dòng đời nổi trôi vô định. Bên kia sông, thấp thoáng bóng người
nông hối hả sau ngày mùa lam lũ đồng xa. Tà áo trinh nguyên muộn bước đi về,
trao nhau nụ cười ngây ngô. Nắng về rồi nắng đi, bỏ lại ánh chiều pha màu tím
nhớ!
Chiều nơi đây, quả thật là chiều… chút hoang liêu, chút lắt lay nhưng dịu dàng
và êm ả, triền đê ươm những vạt cỏ xanh mềm, bao mùa mưa nắng vẹn nguyên đó
muôn ngã đường, nâng bước em thơ nặng đầy tri thức, thôn bình mộc mạc như con
người nơi này chất phác thật thà, đằm sâu nghĩa tình như câu ca dao muôn đời in
dấu. Cánh cò chiều vương mang vẻ gầy hao, sau một ngày chưa đủ ấm lòng, ngập ngừng
chao lượn giữa khoảng không vô tận. Tĩnh lặng lòng, dường như nghe rõ tiếng côn
trùng nỉ non tha thiết! Lâu rồi, không nhớ bao lâu, nhiều lắm những buổi chiều
chưa đếm hết. Năm tháng mù khơi, để mặc con tạo vòng xoay theo những gì vô hạn
vốn có của nó. Thu tàn khép lá đông sang, tuyết bông rụng trắng mênh mang nỗi
niềm.
Thời gian vẫn thế, nhẹ nhàng lướt qua, chiều trôi đêm rớt, dưới bến sông trên
ngọn bần de lập lòe đom đóm đậu, đôi vì sao lạc khi ẩn khi hiện trong màn mưa cô
tịch. Đêm dần sâu là lúc con người soi rõ góc khuất lòng mình, đoạn đường dài mờ
xa, bao buồn vui được mất, theo lối mòn hằn lưu năm tháng. Ai đó thả vào đêm miền
kí ức, tạm nguôi quên những gì không đáng nhớ. Trong cái ồn ã của dòng đời, mấy
ai còn nhớ một thời đã qua?
Cuộc sống vô vàn những bộn bề lo toan, tin chắc rằng trong thẳm sâu tâm hồn mỗi
chúng ta, cần lắm một khoảng lặng để quay về. Mỗi chiều quê, ta ngã mình trên nệm
cỏ, con đê lắng lòng nghe gió hát, mây ru, nghe tiếng kẽo kẹt của những chiếc cầu
tre lắc lẻo, bắt qua dòng kênh nhỏ. Thoáng miên man dõi theo cánh diều no gió
giữa bầu trời cao rộng, nghe ai đó ngân câu hò ngọt ngào tha thiết…thế mới biết,
sức sống của hồn quê là bất tận vô giá.
Đâu ai lớn khôn mà không cội không nguồn? Từ khi cất tiếng khóc chào đời, đến
khi nên vóc nên hình, ruổi rong xuôi ngược, hãy còn đó những kí ức đẹp của tuổi
thơ trong sáng. Trên con đường nho nhỏ ngày hai buổi đến trường, nghe lời cô dịu
dàng, giọng thầy trầm ấm, ấp yêu mơ ước xa bay, mỗi chiều bên khói bếp gia đình
với bát canh rau giản dị mà nồng đượm tình thân. Với cái nhẹ nhàng, lắng đọng của
thiên nhiên, một chút ấm áp của tình người nơi miền quê, có thể trở thành những
viên ngọc trong suốt, thanh lọc tâm hồn con người. Ai đó từng nói rằng :
"Nghèo về vật chất dễ chữa, nghèo về tâm hồn rất khó chữa”.
Phải chăng, cuộc đời là những mảnh ghép, vị đắng lan tỏa, nghiệt ngã dày đặc,
vì thế một khúc tình quê đủ xoa dịu sắc màu gắt gay nơi đô thành, đủ ấm lòng
người xa xứ. “Uống nước nhớ nguồn”, tự ngàn đời như truyền thống quý báu, không
thể xóa nhòa trong tâm hồn Việt. Mai này, dẫu xuôi ngược về đâu, mong rằng
trong mỗi chúng ta, hãy còn đó khúc tình quê.
Trương Viễn Lam