KÝ
ỨC GIẢNG ĐƯỜNG
Ai đứng lặng trong chiều bàng bạc gió
Cánh phượng buồn nhuộm sắc đỏ mong manh
Tháng năm trôi mùa thương nhớ phai thành
Ký ức giảng đường đọng trên từng ánh mắt
Bóng dáng thầy năm xưa vừa bắt gặp
Lặp lại bây giờ qua trang sách thơm thơ
Giọng trầm ấm thiết tha đến vô bờ
Như cơn gió chuyển ngày đi muôn nẻo
Thầy đã dạy: học văn đừng để tâm hồn khô
héo
Biết vui buồn, biết căm giận và sẻ chia
Nỗi trái ngang bất hạnh của muôn người
Đừng vô tâm quay lưng cùng quá khứ
Em đi hết những ngã đường viễn xứ
Sao chưa một lần đi hết những khổ đau
Cuộc sống cuồn cuộn muôn sắc muôn màu
Như lời văn ngọt ngào, sao đời cay đắng?
Đêm từng đêm soi thời gian trong khoảng vắng
Khe khắc dòng đời, mái tóc thầy bạc trắng
như sương
Thầy như chuyến đò đưa bao lữ khách lên đường
Khách đi mãi muôn phương có khi nào còn nhớ?
Người lái đò mấy mươi năm vẫn luôn nặng nợ
Nợ nghiệp đời, nợ con chữ, nợ những vần
thơ
Giảng đường xưa rộng mở cánh cổng mong chờ
Vọng khúc tri âm bây giờ và mãi mãi…
Xin thời gian ngừng trôi cho tôi sống lại
Một thoáng giảng đường có lá me bay
Bên thầy cô cùng bạn bè thuở ấy
Quên nỗi nhọc nhằn bươn bả giây phút thôi.
Trương
Diễm Phiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét