KHOẢNG TRỐNG TRÁI TIM MƯA
Nắng gọi hè rạo rực phải không anh?
Sắc hương xưa nụ hoa vừa chín đỏ
Em đi qua miền thương chờ ngày đó
Anh không về ru nỗi nhớ tha phương
Chỉ riêng em lặng lẽ tím con đường
Chạm quán quen bên giọt cà phê đắng
Khúc nhạc ai ngân giọng buồn sâu lắng
Em thuộc lòng khoảng trống trái tim mưa
Có thể nào trở lại như ngày xưa
Tựa vai nhau ngắm mây chiều chậm chậm
Hái mật ngọt trên tàng cao hong ấm
Khói đốt đồng nhè nhẹ hương bay bay
Dòng sông quê chở mơ ước tháng ngày
Dịu dàng đằm sâu như lời mẹ kể
Thủy chung muôn đời phải đâu là không thể?
Giữa bộn bề, giữa cám dỗ vây quanh
Xuân đi rồi thêm mùa hạ nữa vắng anh
Cánh thư nhỏ mong manh từng sợi nhớ!
Ép trang nhật ký chưa một lần dám gửi
Bởi anh bây giờ... đã khác anh xưa.
Tháng 4 - 2013
Trương Diễm Phiến
THƠ BẠN HỌA
HƯ VỌNG
Vết
thương tình nhỏ vào lòng nhức nhối
Bước
hoang vu tịch lặng kéo lê thê
Gọi
trùng khơi cho biển sóng quay về
Những
mơn man của một thời yên ả
Con
sông êm chảy rẽ dòng chia ngả
Hai
phương sầu trôi dạt giữa chơi vơi
Nắng
hè nung bảng lảng úa môi cười
Chút
hoài cảm miền xa về trú ẩn
Ảo
ảnh bàng hoàng đằm sâu đót đắng
Thực
tại bây giờ đâu thể ngày xưa
Dẫu
đất trời bất tận nắng và mưa
Sao
nối nhịp giữa đôi bờ hư vọng
Máu
tuần hoàn, tim em còn khoảng trống
Cơn
mưa dầm chưa dự báo nắng mai tươi
Xuân
không mùa, em ơi đừng mòn sống
Khói
đốt đồng để gieo sạ lại ngày vui…
LĐQ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét