Một thoáng hương xưa
Mưa rơi những hạt đầu tiên, cánh
phượng chao nghiêng màu nỗi nhớ. Hạ lại về, tiễn đưa áo trắng thôi bay giữa
nắng sân trường. Ve râm ran miên man tấu khúc sầu não nuột.
Phượng ơi! Phượng đỏ làm chi, cho
chia li ngày tháng mộng. Áo trắng về đâu, dứt day hoài ánh mắt, lưu bút trao
tay chẳng biết viết gì. Màu mực tím chép vần thơ khờ dại, mai xa rồi ai có nhớ
ai không…?
Vâng! Tuổi thần tiên ngây ngô,
tuổi của một thời hương thắm, chút bâng khuâng, chút mộng mơ khi bắt gặp ánh
mắt ai nhìn để rồi… chiều thẫn thờ, đêm thao thức nhớ mông lung. Ai từng trải
qua một thời để thương, một thời để nhớ của tháng năm học trò bên bạn bè, thầy
cô dưới mái trường, chắc rằng không khỏi chạnh lòng, bồi hồi xúc động khi hè
sang, bất chợt miên man ngược dòng tìm về một thoáng hương xưa.
Và mưa nữa, rơi rơi ướt tà áo bay
bay chiều tan lớp, trên đường về hai đứa đội mưa chung. Mong mưa lâu, cho đường
quen dài mãi, được chuyện trò, được ấp úng xa xôi. Tôi cũng từng vu vơ và nhớ.
Nhận cánh bằng lăng về ép trong trang vở, nâng niu hoa học trò, thầm nhắc lòng
mình năm tháng chẳng phôi pha.
Tháng sáu mùa thi, bộn bề từng
con chữ, lo lắng đợi chờ, ai ở lại ai đi. Tường phủ rêu xanh, ngói đỏ biết thầm
thì khi vắng tiếng ồn ào một thời “nhất quỷ nhì ma…”. Tán phượng già lẻ loi cô
độc, rơi âm thầm đưa tiễn áo trắng qua.
Màu thời gian nhuộm tóc thầy thêm
bạc, bục giảng năm nào giọng trầm ấm cô ngâm, lời bài thơ ngọt ngào ươm mơ ước,
nâng cánh thiên thần xây dựng đất nước quê hương.
Một thoáng hương xưa là khoảng
trời tươi đẹp nhất, áo trắng sân trường còn đó mãi trong tôi.
Năm 2015
Trương Viễn Lam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét