Mỗi cuốn sách là một bức tranh kỳ diệu về cuộc sống - Mark Twain -
Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018
Thứ Tư, 4 tháng 7, 2018
Khói lam chiều
Khói lam chiều
Gió cuối xuân vương vương,
quyện loang trên tàn cây cao cao qua con đường thăm thẳm. Vài giọt mưa ươn ướt,
phơn phớt cánh đồng lúa vàng đang vào mùa. Màu hoa đỏ ẩn mình chực chờ bung nở.
Mỗi độ hạ về, lòng tôi miên man theo những sợi khói lam chiều bảng lảng, nuôi
kí ức tuổi thơ lớn dần nơi miền quê thanh bình êm ả.
Tuổi thơ đâu dễ quên với tháng
ngày bên ruộng đồng nghe gió hát, thả diều bay. Chiều chiều bơi xuồng trên sông
hái bông lục bình về chấm mắm kho, món ăn đặc sản không thể thiếu của người
miền Tây sông nước. Những ngày hè được tự do cùng đám bạn đi nhặt nhạnh
từng bông lúa, mò cua, bắt cá,… Đôi lần tập tành với chiếc lưỡi hái cong queo
bắt chước người lớn gặt lúa, vì sơ ý nên kết quả là một vết sẹo sâu hút nơi
ngón tay út mang theo đến tận bây giờ.
Thời gian đâu đứng yên để con
người ngâm ngấm kỉ niệm. Tuổi thơ ra đi với bộn bề sách vở nơi đô thành, nhưng
màu nắng chiều quê ấm mãi từng bước chân, sợi khói mong manh buột chặt tâm hồn.
Bóng dáng mẹ hiền, tần tảo trong chiếc áo bà ba bạc sờn vì sương nắng. Chiếc
nón bung vành thâm lá căng phồng mỗi khi gió chướng về trên đôi tay già nua của
bà. Hạt lúa ngoan hiền, nằm yên trong bao trên vai cha xuống bến. Bao nhọc nhằn
gian khó nuôi ước mơ bay cao bay xa phảng phất trong mùi của đất của quê hương.
Trên cánh đồng xa, chiều nay
ai thả khói thơm nồng, lòng tôi chợt nhớ màu khói thân quen như người bạn tri
âm cùng tôi trải qua bao vui buồn nơi chôn nhau cắt rốn. Chẳng hiểu sao mỗi khi
gửi ánh mắt mênh mang theo sợi khói bay bay trong chiều, tôi thấy lòng mình
bình yên lạ. Thi thoảng cũng bâng bâng quơ quơ ngẫm ngợi những mong manh dễ vỡ
trong tình yêu, cuộc sống của một kiếp người. Ấy vậy mà, tôi lại yêu thích nó
như không gì có thể mong manh hơn để thay thế, chẳng hiểu vì đâu, hay vì khói
lam cũng chính là cái tên đang mang trên người.
Có một chiều trên đê, khói đốt
đồng se sẽ làm mắt cay cay, tôi thỏ thẻ bên tai mẹ, mẹ ơi! Nếu ngày nào đó
không còn được ngắm hoàng hôn quyện trong màu khói bay lên, hòa cùng lời bài ca
vọng cổ “ Bên dòng sông Vàm Cỏ” được ngân vang sâu trầm của nghệ sỹ Thanh Tuấn,
có lẽ mọi thứ trở nên vô vị mẹ nhỉ! Mẹ mắng yêu, con gái bao giờ cũng lãng mạn,
như thế cuộc đời chẳng bình yêu đâu. Rồi mẹ nói tiếp, có thể đến một lúc nào
đó, thời gian và công việc hay nhiều thứ khác vây quanh, khi đó con sẽ suy nghĩ
khác hơn. Tôi yêu màu khói lam chiều, hồn quê tôi đó bấy nhiêu yên bình.
Một thời vô tư cùng lũ bạn nơi
miền quê đã nằm yên một góc cạnh quãng đường nhập nhằng bon chen, ngum ngúm vị
đời đăng đắng, thế đấy mà mỗi khi tình cờ bắt gặp đâu đó những sợi khói lam
chiều dìu dịu bay lên giữa cánh đồng xa ngái là phút chốc gợi buồn gợi nhớ, kí
ức từ đâu ùa về choáng ngợp không gian. Xung quanh duy nhất một màu, sừng sực
một mùi... mùi của đất của quê hương.
Trương Diễm Phiến
Nguồn: Tạp chí
Văn nghệ, số 80 (tr.38) tháng 5, năm 2018.
Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018
Một thoáng hương xưa
Một thoáng hương xưa
Mưa rơi những hạt đầu tiên, cánh
phượng chao nghiêng màu nỗi nhớ. Hạ lại về, tiễn đưa áo trắng thôi bay giữa
nắng sân trường. Ve râm ran miên man tấu khúc sầu não nuột.
Phượng ơi! Phượng đỏ làm chi, cho
chia li ngày tháng mộng. Áo trắng về đâu, dứt day hoài ánh mắt, lưu bút trao
tay chẳng biết viết gì. Màu mực tím chép vần thơ khờ dại, mai xa rồi ai có nhớ
ai không…?
Vâng! Tuổi thần tiên ngây ngô,
tuổi của một thời hương thắm, chút bâng khuâng, chút mộng mơ khi bắt gặp ánh
mắt ai nhìn để rồi… chiều thẫn thờ, đêm thao thức nhớ mông lung. Ai từng trải
qua một thời để thương, một thời để nhớ của tháng năm học trò bên bạn bè, thầy
cô dưới mái trường, chắc rằng không khỏi chạnh lòng, bồi hồi xúc động khi hè
sang, bất chợt miên man ngược dòng tìm về một thoáng hương xưa.
Và mưa nữa, rơi rơi ướt tà áo bay
bay chiều tan lớp, trên đường về hai đứa đội mưa chung. Mong mưa lâu, cho đường
quen dài mãi, được chuyện trò, được ấp úng xa xôi. Tôi cũng từng vu vơ và nhớ.
Nhận cánh bằng lăng về ép trong trang vở, nâng niu hoa học trò, thầm nhắc lòng
mình năm tháng chẳng phôi pha.
Tháng sáu mùa thi, bộn bề từng
con chữ, lo lắng đợi chờ, ai ở lại ai đi. Tường phủ rêu xanh, ngói đỏ biết thầm
thì khi vắng tiếng ồn ào một thời “nhất quỷ nhì ma…”. Tán phượng già lẻ loi cô
độc, rơi âm thầm đưa tiễn áo trắng qua.
Màu thời gian nhuộm tóc thầy thêm
bạc, bục giảng năm nào giọng trầm ấm cô ngâm, lời bài thơ ngọt ngào ươm mơ ước,
nâng cánh thiên thần xây dựng đất nước quê hương.
Một thoáng hương xưa là khoảng
trời tươi đẹp nhất, áo trắng sân trường còn đó mãi trong tôi.
Năm 2015
Trương Viễn Lam
Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2018
TÌNH QUÊ
TÌNH QUÊ
Em về
nghiêng nắng
bên sông
Nghiêng cây
nhớ lá
xanh đồng ruộng xa
Sáo diều
ngân khúc
ơi à...
Cỏ lau phơn phớt
khói là đà bay
Mùi hương
gạo mới thơm thay
Giọt mồ hôi mẹ
nghe cay
mắt chiều
Con đò
chở giấc mơ yêu
Nặng tình
sâu nghĩa
bao nhiêu tháng ngày.
Năm 2015
Trương Viễn Lam
Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018
Hương vị tháng giêng
Hương vị tháng giêng
Đông đi cho nắng xuân về
Mùa đương chúm chím tràn trề
sắc xuân…
Ngòn ngọt màu tươi nguyên thiếu nữ,
tháng giêng tự bao giờ vẫn vậy, xinh thắm đến vô cùng. Ai lớn lên mà chưa từng
yêu tháng giêng như yêu tuổi xuân xanh đời mình.Yêu những tháng ngày chưa nếm
vị mặn đắng đời đau.
Một năm có những bốn mùa. Tháng giêng
đẹp nhất như vừa đôi mươi.Bốn mùa có đủ mặn ngọt, đắng đau, hờn
yêu lạnh nhớ. Riêng tháng giêng mang đến hương vị đoàn viên sum họp. Hạnh phúc
chợt về sưởi ấm khi cơn gió cuối đông lơ lãng, giã biệt mùa đi, nhường chỗ cho
những tia nắng mai óng ánh. Nắng soi rọi cành lá
non tơ chở che những nụ mai vàng đương độ chúm chím đợi gió xuân về tỏa hương
ngào ngạt.
Tháng giêng là vương quốc giàu sang, cho
đi tất cả mà không cần nhận lại. Biết bao mĩ từ không đủ tặng tháng giêng ngon.
Không hiểu sao mỗi độ mai đào e ấp, chim én nô nức gọi bầy, thì người người,
nhà nhà và muôn vàn bờ vai ngoan tìm đến nhau như tìm sự sống.
Ba mươi ngày không dài, cũng không phải
là ngắn để tận hưởng khoảnh khắc yêu thương cùng tháng giêng. Một vần thơ đẹp,
một ca từ hay, một ánh mắt trìu mến, một lời tỏ tình dễ thương cũng đủ để quên
hết những muộn phiền thường nhật.
Tháng giêng nôn nao mời gọi, khao khát
ước muốn tròn đầy cho một năm mới an lành, phúc lộc về trên khắp xóm thôn, hay
nơi đô thành hoa lệ. Và rồi sau những bộn bề lo toan, những tất tả ngược xuôi,
tháng giêng mang đến hương vị đậm chất truyền thống tự bao đời của ông cha bởi
mùi bánh tét thơm lừng qua đôi tay khéo léo của bà, của mẹ bên bếp lửa hồng đêm
khuya.
Mong rằng tháng giêng
mãi vẹn màu thời gian để vạn vật lần tìm hơi ấm trao nhau, trao niềm tin khát
vọng, trao cả sự sống an yên, dung dị mà bất tận muôn nét xuân ngời…
Trương Diễm Phiến
Nguồn:
Tạp chí Văn nghệ, số 79 (tr.46) tháng 01, năm 2018.
Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018
Hoa tím lục bình
Hoa tím lục bình
Chẳng biết tự bao giờ, tôi yêu những giề lục bình trôi tản
mạn, không bến không bờ, từng cánh hoa mong manh giữa dòng trôi, trôi mãi. Sắc
tím nhẹ nhàng mà sao hoài nhớ, hoài vương nỗi niềm u ẩn. Phải chăng hoa gắn
liền với truyền thuyết của một mối tình thủy chung.
Vốn dĩ là
người miền quê sông nước nên từ khi còn tuổi thơ, lũ trẻ chúng tôi sau mỗi giờ
tan học thường tụm năm tụm ba chơi nhà chòi. Những món hàng mà chúng tôi dùng
để buôn bán trao đổi với nhau, lục bình là một trong những sản phẩm quý giá,
nói như lũ trẻ chưa hiểu gì của ngày xửa ngày xưa là thế. Mỗi khi nghe tiếng
bìm bịp kêu, con nước lớn đầy, lục bình nối nhau thành từng giề trôi mải miết.
Màu hoa nhuộm tím trên sông, sóng nước đung đưa từng cánh mỏng chao nghiêng
trước gió đẹp nao lòng. Cả nhóm đưa những bàn tay nhỏ xíu tranh nhau vớt lên
nói cười rộn rã . Tuổi thơ bao giờ cũng vô tư nhiều khi thành vô tâm, vớt lục
bình lên bờ chế biến ra nhiều món: thân lục bình mổ bụng làm bánh mì, lá và hoa
lục bình xắt nhuyễn làm nhân, thế là cô chủ nhỏ cho ra đời một cửa hiệu bánh mì
thịt hoàn chỉnh. Thỉnh thoảng thay nhau hái lá làm tiền, có đôi khi hái hoa cài
trên mái tóc làm duyên làm dáng, trông cũng thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Tuổi
thơ chỉ đơn giản vui là chính nào có hiểu gì đâu mà vông với viển mà ngẫm với
ngợi.
Tháng năm
chồng chất nỗi đời, mỗi chiều chơi nhà chòi thưa dần, riết rồi không còn thấy
nữa, bởi lũ trẻ nay đã thành thanh niên, thiếu nữ. Rồi kẻ ở người đi, bận bịu
học hành, có đứa vì hoàn cảnh khó khăn rời quê theo gia đình đi mất biệt chưa
một lần gặp lại. Thời gian và lòng người biết bao điều đổi thay chỉ riêng lục
bình vẫn vậy, tím muôn chiều mông mênh. Tôi thích ngắm lục bình mỗi khi con
nước lớn về, phải chăng ở một góc nào đó trong kí ức, hình ảnh lũ trẻ luôn hiển
hiện hồn nhiên bên dòng đời nghèn nghẹn vị đắng. Khi tôi thật sự trưởng thành
và hiểu thêm về cuộc sống thì lòng yêu thích hoa lục bình không còn giản đơn là
màu tím mà trong thẳm sâu màu hoa ấy gợi muôn điều xa xăm về thân phận, về kiếp
đời mong manh trôi dạt.
Ở phương
trời nào xe cộ ngược xuôi, người người tất tả chuyện áo cơm, chuyện công danh,
có khi người ta tranh giành cả vị thế. Họ so đo chì chiết, xét nét nhau từng
lời nói. Và cũng ở phương trời nào nơi những dòng sông bắt nước từ những gì
giản đơn, nhẹ nhàng và êm ả, đưa ta về nơi bình yên vô bến vô bờ. Dẫu biết
rằng, cuộc sống không đủ quyền lực để trói buộc con người ở mãi một chỗ được.
Nhưng điều đáng quý, đáng trân trọng là người ta không quay lưng phũ phàng với
những gì nhỏ nhoi, dân dã, nơi mình được sinh ra và lớn lên. Và cũng ở nơi đó
từng cánh hoa tím rơi rơi thầm nhắc một thời còn lưu lại chút gì để nhớ thương
nhau!
Hoa lục
bình không có giá trị về vật chất, hương hoa không sánh bằng những loài hoa quý
nơi vương giả nhưng nếu một chiều nào tình cờ bắt gặp những cánh tím mong manh
giữa dòng sông con nước lững lờ trôi, chắc rằng bạn không khỏi chạnh lòng mà
bâng quơ: lục bình ai thả trên sông, tím chi mà tím nao lòng đến vậy? Bạn không
khỏi ngỡ ngàng mỗi độ mùa hoa nở, bởi đặc trưng của màu tím mênh mang ấy thật
khó cưỡng. Hoa lục bình đẹp và nao lòng đến thế nhưng kiếp hoa ngắn ngủi lạ kỳ
chỉ vừa rời mặt nước là tàn phai héo úa nhưng không vì vậy mà người ta dễ dàng
lãng quên sắc tím thủy chung.
Hoa tím lục
bình đi vào thi ca như một điệp khúc ngọt ngào pha lẫn đắng cay bởi hàng trăm
thi nhân trở trăn dứt day mãi. Năm tháng có đổi thay, lòng người thôi vẹn
nguyên, hương hoa trang đài thi nhau hiển hiện nhưng tôi tin rằng hoa lục bình
vẫn tím giữa dòng trôi.
Trương
Diễm Phiến
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ, số 78 (tr.26, 27) tháng 11, năm
2017.
Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017
THÁNG MƯỜI ƠI!
THÁNG MƯỜI ƠI!
Tháng
mười ơi! Em về đâu bão nổi
Dấu
rêu nhòe chân giẫm vết hoang xưa
Mùa
lá úa bây giờ đâu còn nữa
Lạnh
phía người… hay lạnh nét xuân phai?
Tháng
mười ơi! Gieo chi ánh mắt dài
Có
đợi đâu, trời buồn dâng cao vợi
Hoa
cỏ ngẩn lòng ngúng nguẩy bởi vì sương
Trầm
tịch rơi nhốt nửa hồn thơ vỡ
Tháng
mười ơi! Lẽ nào người quên nhớ!
Màu
mây chiều tim tím nhuộm mùa thương
Thời
gian trôi dẫu chỉ là mộng ảo
Vẫn
còn dằm sâu hút bóng thân quen
Tháng
mười ơi! Xin một lần được hờn ghen
Như tình nhân dịu dàng nũng nịu
Trách
nhẹ thôi, nghe lòng còn vương níu
Tháng
mười đi rồi, tiếc nuối cũng bằng không…
Trương Viễn Lam
Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017
Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017
Đi qua mùa hoa tím
Đi qua mùa hoa tím
Lung linh nắng hạ, phượng cháy rực
như lửa, đối lập với tím dịu dàng mông miên trên lối nhỏ. Chiều nay, bất chợt
tôi đi ngang qua con đường ngập tràn hương hoa tím, Bằng Lăng đã nở từ độ tháng
tư, cánh mỏng manh đung đưa gọi mời kỉ niệm. Và anh đi qua mùa cùng tôi trong
veo một miền nhớ!
Buổi ban đầu của hai đứa dịu dàng,
nồng nàn như hương hoa tím. Anh dạn dày vẻ phong sương, gương mặt ram rám nắng,
pha chút lãng tử của một nghệ sỹ con nhà nòi. Còn tôi mảnh mai, mộng mơ và hay
hờn dỗi. Biết tôi yêu màu hoa tím, mỗi khi đến mùa hoa nở, những lần hẹn hò
trong tay anh chùm hoa tím nằm yên từ lúc nào chờ tôi đến. Dù không còn là tuổi
học trò nhưng màu hoa ấy cứ lung linh, trinh nguyên từng giọt hạ bên tôi. Rồi
mỗi chiều lang thang quanh con đường có hoa Bằng Lăng nở, anh ngân nga điệp
khúc tím thân quen tôi yêu thích. Anh bảo rằng, con gái yêu màu tím thì rắc rối
và cuộc đời không mấy bình yên đâu em. Sao em không chọn màu xanh hay hồng nhỉ?
Tôi mông lung không giải thích, nâng niu nhành hoa trên tay, nhìn về phía hoàng
hôn xa thẳm...
Ngày tháng dần trôi, bao mùa hoa tím
đi qua, những con đường thân quen như thuộc lòng dấu chân tôi và anh, như thuộc
lòng tính hay hờn dỗi, mộng mơ của tôi, như thuộc lòng từng lời thơ tím anh
viết tặng riêng tôi. Tình cảm lớn dần, hoa cũng theo đó đậm màu nhưng không là
mãi mãi. Hình như màu thời gian minh chứng câu nói của anh ngày trước, tôi yêu
màu tím nên cuộc đời chẳng mấy khi bình yên. Phải chăng, màu tím là màu của xa
cách chờ nhau trong khắc khoải. Không biết vì khoảng cách của không gian quá
lớn hay khoảng cách tâm hồn con người chật hẹp đã đẩy anh ngày một xa tôi, xa
khoảng trời kỉ niệm.
Hạ mùa này đi qua hơn một nửa và hoa
tím vẫn thoang thoảng mùi hương đâu đó. Vẫn chưa có ai thay thế anh hái tặng
tôi chùm hoa năm nào theo đúng nghĩa màu tím tôi yêu. Ở phương trời xa, có khi
nào một chiều lang thang trên phố Bằng Lăng bên ai đó, một thoáng chạnh lòng
anh nghĩ về màu hoa tím của những mùa đã qua? Đôi khi hoàn cảnh buộc người ta
không nên nhớ, còn riêng tôi kỉ niệm mãi là kỉ niệm dù buồn hay vui.
Anh đã xa, xa mãi không hẹn ngày trở
lại. Còn chăng là những kỉ vật màu tím, vần thơ tím và con đường ngạt ngào
hương hoa tím. Dù không anh, tôi vẫn yêu mãi một màu, vẫn thích lang thang dưới
những con đường trải dài muôn cánh tím Bằng Lăng mong manh mỗi độ hạ về.
Trương Diễm Phiến
Nguồn: Tạp chí Văn
nghệ số 77 (37), tháng 9 năm 2017.
Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017
MỘT TÔI
MỘT TÔI
Một tôi đếm ngắn quên dài
Hình như con mắt khuyết ngày hư hao
Mây chiều bỏ nắng khi nào
Để cho xơ xác miền xao xanh sầu
Giận đời
bạc bẽo nông
sâu
Tổn thương nhau để
niềm đau
khôn cùng
Nhủ thầm đừng để lệ rưng
Ngọt ngào
chua chát người
dưng chỉ là
Đành thôi chôn giấu hôm qua
Đi hoang về cõi ta bà thênh thang
Trời nghiêng thêm tiết phong
hàn
Mới hay
chiếc lá
thu
vàng
đang
rơi...
Diễm Phiến Trương
Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017
NỖI BUỒN THÁNG TÁM
Tháng tám về riêng nỗi âu lo
Con chữ rối nên lòng bươn bả
Mùa lá nhớ nơi nao giục giã
Tự dặn mình quên những đa đoan
Tháng tám về chạm khắc héo mòn
Vụn vỡ niềm tin tưởng chừng như không thể?
Bản án chung thân vừa buộc tội:
Bởi ngông cuồng... lãng mạn với văn chương...
Tháng tám về còn đâu nữa con đường
Hương công lý nhuộm mùi thơ nồng nặc
Bức tranh đời từ nay đà kém sắc
Tẫn liệm một tâm hồn bởi những ánh mắt nghiệt oan.
TDP
TDP
Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017
???
Văn chương để làm gì?
Khi tất cả chỉ là hư không
Văn chương để làm gì?
Khi cuộc đời chẳng ai biết
trân trọng nó
Có thể văn chương là máu, là
nước mắt, là những chuỗi bi kịch
Hãy nung tâm hồn thành đá sỏi
vô tri
Giết văn chương chết dần theo
ngày tháng
Hãy buông đi những ước mơ
lãng mạn
Bởi văn chương cũng chỉ là
những chật hẹp cõi người.
Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017
HƯ VÔ
HƯ VÔ
Mùa thương xa cuối
con đường
Bàn tay quên nắm thôi vương vít chiều
Rộn ràng một thoáng xuân riêng
Hư vô chín rụng
trôi miền mi cay.
Trương Diễm Phiến
Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017
BẰNG LĂNG VẪN TÍM
BẰNG LĂNG VẪN TÍM
Bằng Lăng
nở tím
miền thương
Dấu
chân mùa cũ
sân trường nắng hanh
Đưa tay
hứng cánh mong manh
Ép trang lưu bút
loang nhanh
tím buồn
Kẻ đi
người ở vấn vương
Một thời áo trắng
mỏng sương khói chiều
Tháng ngày
gom nhặt dấu yêu!
Sắc hoa nhuộm tím
quạnh hiu phương trời
Hạ còn đâu nữa…
hạ ơi!
Chao nghiêng nỗi nhớ
mưa rơi ướt lòng
Tường vôi
Phủ kín rêu phong
Thanh âm tiếng trống
thôi không vỡ
òa…
Năm 2015
Trương
Diễm Phiến
Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017
THUỞ PHƯỢNG HỒNG
THUỞ PHƯỢNG HỒNG
Hạ lại về rát bỏng cả trời thương
Áo trắng bay rợp đường hoa phượng đỏ
Chúm chím môi em thẹn thùng còn đó
Năm tháng trôi dài, có xóa được đâu
Nắng hạ vàng mà lòng đổ mưa ngâu
Anh ngơ ngẩn pha màu mực nhớ!
Viết tên em - tím vần thơ loang vỡ
Phượng xa rồi… dang dở giấc mơ yêu!
Rơi rớt cánh hoa, hiu hắt gọi chiều
Hương xưa thơm mãi qua miền mộng ảo
Ôi! Thương quá một thời ta ngây dại
Thương vô cùng chẳng dám nắm bàn tay
Cánh thư xinh giữ mãi đến hôm nay
Anh nắn nót, nâng niu từng con chữ
Gửi về em chút tình người lữ thứ
Xác phượng hồng, dòng mực tím chưa phai…
Trương
Diễm Phiến
Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017
Nồi canh mồng tơi của mẹ
Nồi canh mồng tơi của mẹ
Màu nắng ngã vàng phía mù xa. Con đường
ngoằn ngoèo một thời nâng niu từng dấu chân con lớn dần theo ngày tháng, nay đổi
khác nhiều, cũng như con rời khỏi vòng tay mẹ, tự bươn bả giữa dòng đời vì những
điều không thể thiếu của cuộc sống...
Thời gian vô tình đuổi xô nhau, bỏ mặc đôi
tay con gầy guộc cố níu tuổi thơ với những năm dài tháng rộng nơi đồng quê bên
mẹ. Một chút nắng oi nồng của mùa hè hay những cơn mưa bất chợt cũng đủ xui
lòng con trôi ngược về miền quê cũ. Ông bà ta thường nói, quê hương dù giàu
sang hay nghèo khó, nó cũng gắn liền như máu thịt không thể từ bỏ được trong mỗi
con người và con cũng thế.
Mẹ ơi! Đôi chân bé nhỏ của con ngày xưa,
giờ đây không còn lắm lem bùn đất, nay con đã trưởng thành, đi nhiều nơi, làm nhiều
việc. Con được đến nơi đô thành hoa lệ, được vào nhà hàng sang trọng, được thưởng
thức nhiều món ngon vật lạ. Nhưng mẹ biết không! Mùi hương xa xỉ lạ lẫm của thức
ăn nơi đô thành không đủ sức mạnh lấn át nồi canh mồng tơi thoang thoảng, ngòn
ngọt đậm mùi đồng quê của mẹ dành cho con mỗi cuối tuần đi học về. Con còn nhớ
như in món canh không đắt tiền này: Một ít lá mồng tơi, một củ khoai lang, rau
dền, một trái dưa leo nấu chung với tép bạc đập dập, thế là thành nồi canh. Có
món canh thì không thể thiếu món kho. Món kho của mẹ là tép bạc rang. Cộng thêm
món phụ là rau muống ruộng làm dưa. Nước mắm đồng. Mâm cơm được dọn ra nghi
ngút khói với bốn món mộc mạc, dân dã mà ấm tận cõi lòng con giữa chiều quê lất
phất mưa bay.
Vị ngòn ngọt của canh mồng tơi, mằn mặn
giòn giòn từng con tép bạc, chua chua của dưa rau muống trộn lẫn với tỏi ớt tạo
nên chút nồng nồng cay cay làm con nhớ mãi bữa cơm gia đình mỗi khi xa quê xa mẹ.
Con quen rồi với hương đồng quê qua bàn tay dịu dàng tần tảo của mẹ, nên không
ai nấu canh này hợp khẩu vị như mẹ. Những lúc xa quê, mỗi lần con tự tay mình nấu
canh mồng tơi là mỗi lần con thấy mình như được trẻ lại vì đang ở bên mẹ.
Có những ký ức đôi khi nên lãng quên vì những
điều không vui. Nhưng cũng có những ký ức cần và phải sống mãi trong lòng để nhắc
nhớ, để ru ta bình yên sau mỗi trận bão giông trên con đường kiếm tìm công
danh, hạnh phúc.
Mẹ ơi! Con xin giữ mãi hương vị đồng quê
qua nồi canh mồng tơi một thời của mẹ!
Tháng 5 - 2012
Trương Viễn Lam
Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017
Màu nắng tháng năm
Màu nắng tháng năm
Nắng tháng năm, không dìu dịu
như mùa thu, không lành lạnh như mùa đông, không nôn nao mời gọi hương ngào ngọt
như tháng giêng gieo tình ru hạnh phúc.
Nắng tháng năm, bất chợt làm
rơi dăm cánh phượng hồng, ai đó ngẩn ngơ trong khoảng lặng mênh mang rồi tiêng
tiếc. Hình như mình đang nhớ…!
Nắng tháng năm, một chút nghịch
đùa phơn phớt làm hồng đôi má thời thiếu nữ bước vào tuổi trăng tròn. Một chút
ngây ngô dỗi hờn vô cớ, đôi lần ước mơ còn mờ xa đâu đó.
Nắng tháng năm, ít nhất một
chiều bâng khuâng, vu vơ ngồi bên khung cửa sổ viết đôi câu không đầu không cuối,
len lén nhìn khi bóng ai ngang qua.
Nắng tháng năm, dòng lưu bút dày thêm những lời
nhắn nhủ… hạ cuối rồi mỗi người một nơi, tuổi thần tiên xa rời mộng ảo, nước mắt
học trò rơi ướt mi cay.
Nắng tháng năm, đâu là của
riêng ai, trong tiềm thức tuôn dài bao điệp khúc. Nắng tháng năm, bây giờ tim
rưng rức, xa xót bởi một lời ai chưa nói với ai.
Nắng tháng năm, bao mùa hạ
chưa phai, trong góc vắng mỗi khi đời tất tả.
Nắng tháng năm, khan khát
lòng giục giã… xin một lần trở lại tháng năm xưa.
Tháng 5 - 2015
Trương Viễn Lam
Nguồn lengoctrac.com
Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017
BẰNG LĂNG TÍM
THƠ BẠN HỌA
CÁNH BẰNG LĂNG
Có con đường rợp mát tím Bằng Lăng
Là góc phố sáng chiều anh rảo bước
Tà áo em tím chiều hoang tha thướt
Anh đi về ngược lối theo em...
Có con đường mưa rớt xuống lem nhem
Chiều mùa hạ chở đầy hoa sắc tím
Anh run run đi ngang về kỷ niệm
Nhớ hôm nào lưu luyến cánh Bằng Lăng...
Có con đường mưa ướt sợi lông măng
Trên gương mặt hồn nhiên, em con nít
Mắt ngây thơ xoe tròn em đã thích
Tím mơ màng ôm vội cánh Bằng Lăng.
HP
******************
TÍM CẢ MỘT TRỜI THƯƠNG
Mùa hạ nào sân trường đầy hoa tím
Áo em bay rợp nắng buổi tan trường
Ngây thơ quá, nụ cười em chúm chím
Anh nghe lòng tím cả một trời thương!
Rồi một chiều sân trường bên lối nhỏ
Anh ngập ngừng cành hoa tím trao em
E thẹn quá đôi má em ửng đỏ
Tay run run... cành hoa rớt bên thềm
Thời áo trắng ôi sao ngu ngơ quá
Cả trời yêu vẫn không nói nên lời
Trong lặng thầm đường đời chia hai ngả
Se thắt lòng những chiều tím chơi vơi
Hạ đã về, sân trường hoa rực nở
Anh nhớ hoài một đóa tím thủy chung
Vẫn thổn thức trong khoảng lặng mông lung
Tím Bằng Lăng mãi là màu nhung nhớ!
NĐ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)