Mỗi cuốn sách là một bức tranh kỳ diệu về cuộc sống - Mark Twain -

Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

MỘT TÔI


MỘT TÔI

Một tôi đếm ngắn quên dài
Hình như con mắt khuyết ngày hư hao
Mây chiều bỏ nắng khi nào
Để cho xơ xác miền xao xanh sầu

Giận đời
 bạc bẽo nông sâu
Tổn thương nhau để
 niềm đau
 khôn cùng

Nhủ thầm đừng để lệ rưng
Ngọt ngào
 chua chát người dưng chỉ là

Đành thôi chôn giấu hôm qua
Đi hoang về cõi ta bà thênh thang

Trời nghiêng thêm tiết phong hàn
Mới hay
 chiếc lá
thu
vàng
 đang
 rơi...

Diễm Phiến Trương

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

NỖI BUỒN THÁNG TÁM


Tháng tám về riêng nỗi âu lo
Con chữ rối nên lòng bươn bả
Mùa lá nhớ nơi nao giục giã
Tự dặn mình quên những đa đoan

Tháng tám về chạm khắc héo mòn
Vụn vỡ niềm tin tưởng chừng như không thể?
Bản án chung thân vừa buộc tội:
Bởi ngông cuồng... lãng mạn với văn chương...

Tháng tám về còn đâu nữa con đường
Hương công lý nhuộm mùi thơ nồng nặc
Bức tranh đời từ nay đà kém sắc
Tẫn liệm một tâm hồn bởi những ánh mắt nghiệt oan.

TDP

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

???


Văn chương để làm gì?
Khi tất cả chỉ là hư không
Văn chương để làm gì?
Khi cuộc đời chẳng ai biết trân trọng nó
Có thể văn chương là máu, là nước mắt, là những chuỗi bi kịch
Hãy nung tâm hồn thành đá sỏi vô tri
Giết văn chương chết dần theo ngày tháng
Hãy buông đi những ước mơ lãng mạn
Bởi văn chương cũng chỉ là những chật hẹp cõi người.