Nồi canh mồng tơi của mẹ
Màu nắng ngã vàng phía mù xa. Con đường
ngoằn ngoèo một thời nâng niu từng dấu chân con lớn dần theo ngày tháng, nay đổi
khác nhiều, cũng như con rời khỏi vòng tay mẹ, tự bươn bả giữa dòng đời vì những
điều không thể thiếu của cuộc sống...
Thời gian vô tình đuổi xô nhau, bỏ mặc đôi
tay con gầy guộc cố níu tuổi thơ với những năm dài tháng rộng nơi đồng quê bên
mẹ. Một chút nắng oi nồng của mùa hè hay những cơn mưa bất chợt cũng đủ xui
lòng con trôi ngược về miền quê cũ. Ông bà ta thường nói, quê hương dù giàu
sang hay nghèo khó, nó cũng gắn liền như máu thịt không thể từ bỏ được trong mỗi
con người và con cũng thế.
Mẹ ơi! Đôi chân bé nhỏ của con ngày xưa,
giờ đây không còn lắm lem bùn đất, nay con đã trưởng thành, đi nhiều nơi, làm nhiều
việc. Con được đến nơi đô thành hoa lệ, được vào nhà hàng sang trọng, được thưởng
thức nhiều món ngon vật lạ. Nhưng mẹ biết không! Mùi hương xa xỉ lạ lẫm của thức
ăn nơi đô thành không đủ sức mạnh lấn át nồi canh mồng tơi thoang thoảng, ngòn
ngọt đậm mùi đồng quê của mẹ dành cho con mỗi cuối tuần đi học về. Con còn nhớ
như in món canh không đắt tiền này: Một ít lá mồng tơi, một củ khoai lang, rau
dền, một trái dưa leo nấu chung với tép bạc đập dập, thế là thành nồi canh. Có
món canh thì không thể thiếu món kho. Món kho của mẹ là tép bạc rang. Cộng thêm
món phụ là rau muống ruộng làm dưa. Nước mắm đồng. Mâm cơm được dọn ra nghi
ngút khói với bốn món mộc mạc, dân dã mà ấm tận cõi lòng con giữa chiều quê lất
phất mưa bay.
Vị ngòn ngọt của canh mồng tơi, mằn mặn
giòn giòn từng con tép bạc, chua chua của dưa rau muống trộn lẫn với tỏi ớt tạo
nên chút nồng nồng cay cay làm con nhớ mãi bữa cơm gia đình mỗi khi xa quê xa mẹ.
Con quen rồi với hương đồng quê qua bàn tay dịu dàng tần tảo của mẹ, nên không
ai nấu canh này hợp khẩu vị như mẹ. Những lúc xa quê, mỗi lần con tự tay mình nấu
canh mồng tơi là mỗi lần con thấy mình như được trẻ lại vì đang ở bên mẹ.
Có những ký ức đôi khi nên lãng quên vì những
điều không vui. Nhưng cũng có những ký ức cần và phải sống mãi trong lòng để nhắc
nhớ, để ru ta bình yên sau mỗi trận bão giông trên con đường kiếm tìm công
danh, hạnh phúc.
Mẹ ơi! Con xin giữ mãi hương vị đồng quê
qua nồi canh mồng tơi một thời của mẹ!
Tháng 5 - 2012
Trương Viễn Lam